Cảnh giới:
Phi thăng giả
Kiếm hoàng
Kiếm đế
Kiếm thần (hậu kì đế quân)
Chí tôn
Chủ thần
- Thần là gì? Ma là gì? Tại sao lại có thần và ma? Khi con người vượt qua giới hạn của người thì sẽ đến đâu? Sẽ đi về đâu?
- Y là người cả đời chìm đắm trong võ học, đến lúc y vượt qua giới hạn của người để rồi được nhìn thấy một thế giới mới cùng những sự thật gây bàng hoàng...
- Y mang theo sự gửi gắm của hàng triệu người Thái Cổ trên con đường diệt thần đồ ma. Y - Người mang tên Phong Vân Vô Kỵ! Sinh ra làm nam nhi, không cầu được sống mãi cùng trời đất, chỉ cầu được chết một cách ý nghĩa.
Review:
Phi thăng chi hậu. Sau khi phi thăng. Có lẽ tên truyện bắt nguồn từ những truyền thuyết xa xưa, từ những mơ ước theo đuổi sức mạnh, trường sinh của con người. 1 đời người có khi chỉ dành để phấn đấu đc thăng thiên thành thần thành tiên. Thông thường tư tưởng của thế nhân chỉ dừng lại lúc thành công phi thăng, coi như là 'happy ending forever' hết truyện, ít ai nghĩ đến sau khi phi thăng sẽ là tình cảnh gì. Đầng sau mật ngọt rất có khả năng là cạm bẫy chờ đón. Giống như chờ đợi PVVK phi thăng chính là họa sát thân diệt chủng.
Ko giống như 1 số truyện tu tiên khác, miêu tả dông dài quá trình nvc trường thành, PTCH ngay chương đầu đã cho PVVK phi thăng, sau đó là 1 loạt sự kiện liên tiếp ko cho nvc kịp thở lấy 1 hơi: bị yêu thú rượt, bị cao thủ tà đạo bắt, bị vây đuổi vì 1 tàn quyển, lại gặp đả kích phải bất lực nhìn 1 cô gái chết uất ức, rồi bị lưu đày đến ma giới..... Nhiều lần tưởng đâu anh ta sẽ phải ngã xuống nhưng bằng 1 phép màu nào đó mà anh ta vẫn thoát kiếp trong gang tấc. Vùng vẫy trong bất lực và tuyệt vọng, anh ta dần dần thay đổi điều đó, tìm kiếm lực lượng và hi vọng cho tộc nhân, và cũng cho chính bản thân mình.
Thế nhưng, sức người có lớn đến đâu cũng ko thể vượt qua thần. Nếu người có thể mạnh ngang thần thì đã ko cần phân biệt thần với người. Thế nên kết cục đối đầu giữa người với thần đã định rõ. Mang theo tâm nguội lạnh, dẫu muốn chiến đấu đến chết cùng tộc nhân, nhưng anh ta phải bỏ chạy. Có đôi khi 'sống còn gian nan hơn chết rất nhiều'. Bạn bè tộc nhân anh ta có thể lựa chọn cùng chết với địch, chỉ riêng anh ta nhất quyết ko. Vì mạng sống của anh ta mang theo tia hi vọng cuối cùng, hi vọng thành thần, thứ duy nhất có khả năng đối chọi với thần. Trc khi truyền lại tia hi vọng này cho người khác, hoặc trở thành thần, anh ta ko thể tùy tiện vứt bỏ tính mạng. Đến cuối cùng thành thần anh ta buộc phải bỏ đi tình cảm ký ức. Đấy là chung cuộc sau khi phi thăng. Tới đây PTCH đã hoàn thành con đường của mình, 1 con đường khó thể phân rõ tốt xấu.
Kỳ thực PVVK nếu ko phi thăng thì có thể sống thoải mái cả đời, và chết trong thanh thản, sẽ ko cần thiết trải qua nhiều chuyện rồi đến cuối cùng ko còn nhớ đc gì nữa, cả tình cảm cũng ko còn.
Kỳ thực Phượng Phi có thể níu giữ PVVK cho riêng cô, cũng như PVVK có thể chọn ko trở thành thần, giữ lại bản ngã, nhưng cả 2 đều đã bỏ qua. Họ đều là những người tàn nhẫn với chính mình. Phượng Phi vì thành toàn cho Vô Kỵ, còn Vô Kỵ vì thành toàn cho toàn thể con người. Còn có Hàn Yên cũng vậy. Về phần U Nhược, có lẽ cô yêu Vô Kỵ, nhưng là tình yêu nam nữ hay tình anh em thì khó mà phân định, có lẽ cả 2. Thực ra cô chỉ đơn thuần là 1 nét điểm xuyết tươi sáng trong cả khung cảnh ảm đạm vô quang này thôi, nhưng cũng phải nói là khá thành công đấy. Chỉ là có hơi thắc mắc vì sao cô ko mang họ Phong. Các nhân vật khác: Trì Thương - tàn niệm thủ hộ sư tôn; Tề Thiên - khúc cuối hóa đá văng đi, khẳng định sẽ lọt xuống ko gian nào đó trở thành Tôn Ngô Không sinh ra từ đá; Độc Cô & Tây Môn - cặp bài trùng công thủ truyền thuyết; Quân Thiên Thuơng - nhất niệm luân hồi, lấy sinh mạng nhập đạo.... mỗi người mỗi vẻ.
Truyện này viết về kiếm cũng khá: kiếm niệm, kiếm phòng, kiếm công. Kiếm chi pháp tắc nghe cũng hay đấy